“ Nước sông thu in hình người lặng lẽ Mái chèo khua ông lái nhẹ nhàng lay Bao lữ khách đi về trên bến vắng Sang sông rồi ai nhớ bến sông xưa ”
Những chuyến đò cập bến, lữ khách lần lượt sang sông tỏa đi khắp mọi phương trời, chỉ riêng người lái đò vẫn cần mẫn và thầm lặng đón khách qua sông. Cứ như thế, hết năm này, qua năm khác, hết lớp người này, tiếp nối lớp người khác cập bến bờ. Nhưng có bao nhiêu người còn nhớ đến bến sông xưa. Người chèo đò âm thầm gửi gắm vào bước chân của khách lữ hành bao nhiêu điều kỳ vọng, thầm cầu mong chúng con đi được xa và bay được cao hơn để thành nhân chi mỹ. Ai ai cũng đều, cũng phải trải qua khúc sông này để lớn lên, mà người chèo lái con đò ấy chính là những người Thầy khả kính của chúng con. Là người dành cả cuộc đời mình, tận tụy chắt chiu những giọt tinh hoa của nhân loại, làm thành mật ngọt tri thức, nuôi dưỡng chúng con trở thành người có ích cho đời. Chúng con thiết nghĩ, chúng con được góp mặt giữa cuộc đời là nhờ bẩm thọ tinh cha huyết mẹ; được xuất gia tu học là nhờ phước lành nơi Tam Bảo và ân Bổn Sư tế độ. Nhưng để trưởng thành nên tăng thân trí đức, chính là nhờ chúng con hằng ngày được tắm mình vào những giọt trong của tri thức, để lớn dần nhân nghĩa tinh khôi mà Qúy Thầy Cô đã truyền trao.“ Con đã thấy cuộc đời Thầy Cô giáo Rất đơn sơ tập giáo án gối đầu Viên phấn trắng hương cuộc đời bay bổng Mực chấm bài là máu đỏ trong tim”.
Chúng con kính xin Quý Chư tôn đức, quý Giáo Thọ Sư, Quý thầy cô trong Ban chủ nhiệm cho phép chúng con được gọi quý Ngài là Thầy Cô - hai từ nghe thân thương mà mộc mạc nhất. Kính bạch Qúy Thầy Cô! Như những con tằm rút ruột nhả những sợi tơ óng vàng dệt nên ước vọng dâng đời, quí Thầy, quí Cô đã cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp trồng người, sự nghiệp đưa đò, bằng những viên phấn trắng, quí Thầy Cô đã cấp thêm hành trang “ Giới - Định -Tuệ ” cho chúng con. Mà chính hành trang đó lại được đổi bằng thời gian, đổi bằng Tâm lực, trí lực, tuệ lực của quí Thầy Cô, ấy vậy mà chúng con nào hay biết, với cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới nên chúng con đã không nhận ra được công ơn to lớn ấy. Nghĩ lại mà thật hổ thẹn! Thầy ơi! Chúng con nhớ… thật nhớ lắm! Nhớ nơi đây, Bậc Thầy khả kính của chúng con là Hòa thượng Thích Tịnh Hạnh, Đại lão HT.Thích Hiển Tu, HT.Thích Minh Hiền, Ni trưởng Thích nữ Viên Hạnh, cố Hòa thượng Thích An Ngộ, cố HT.Thích Hiển Pháp, cố HT.Thích Thanh Kiểm, cố Ni trưởng Thích nữ Tịnh Bích,… đã dồn không biết bao nhiêu tâm huyết, sức lực và trí lực để tạo dựng lớp Sơ cấp Phật học Quận 3 này. Quý Ngài đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp đào tạo tăng tài, phát triển nền giáo dục của Phật giáo tỉnh nhà. Đạo nghiệp của quý Ngài như những tia sáng phát xuất từ viên châu ngọc soi lối dẫn đường cho hàng hậu lai tân học chúng con. Đó chính là ánh sáng của một nhân cách cao thượng, của một bậc giới hạnh nghiêm minh, hơn cả đó chính là ánh sáng của một trí tuệ rạng ngời, một đức hạnh thầm tỏa hương. Chúng con lại nhớ những khi Sài gòn vào mưa, thành phố khép mình dưới bầu trời hiu quạnh, những cơn mưa buồn khiến lòng người se thắt lại. Thế nhưng Qúy Thầy vẫn không quản ngại đường sá xa xôi… có quí Thầy ở xa hàng chục cây số, có quí Thầy mải miết đi xe máy dưới những cơn mưa, cái nắng của khí trời để tới lớp chỉ dạy chúng con, lại có quí Thầy không quản ngại tuổi cao sức yếu cũng về lại mái trường yêu dấu này, giảng dạy chúng con một cách đều đặn với bao bi tâm, và hơn thế nữa có những cuộc họp hàng giờ của Quí Chư Tôn Hòa Thượng, Thượng Tọa, quí Thầy Cô trong Ban Giám Hiệu, Ban Giáo Thọ Sư, nhằm mang lại phương pháp giải quyết tốt nhất nhằm nâng đỡ cho chúng con được học, được thi, được tốt nghiệp về tất cả mọi mặt từ thể xác cho đến tinh thần, từ việc học cho đến việc tu. Ngày hôm nay, có được kết quả tốt đẹp như vậy, là nhờ vào sự dắt dìu, dạy bảo tận tình không mệt mỏi của Chư Tôn Thiền Đức, Của quí Thầy Cô kính mến. Chúng con làm sao có thể quên những buổi kiểm tra bài cũ tim đập liên hồi khi gọi đến tên, rồi những trận cười giòn tan... Nhớ những lúc bạn bè chia nhau cái chổi, khăn lau trong những giờ lao động hay những lúc chia nhau từng bịch bánh tráng, hộp bánh, viên kẹo trong giờ nghỉ giải lao,… những giây phút hồn nhiên, trong sáng ấy sẽ mãi mãi theo chúng con. Chúng con những con người lữ thứ, đang ngồi trên chuyến đò của những ông đò xưa, rồi sẽ ra đi theo phương trời hoằng viễn, đã được ấp ủ yêu thương, đã được nuôi trồng bằng trái tim cuả quí Thầy Cô khả kính, trải bao phong sương tuế nguyệt mà vẫn còn nồng ấm một tình yêu thương vô hạn. Đối với chúng con, tất cả những ước mơ, những cuộc hành trình trong tương lai, đều được chắp cánh từ những trái tim ấy. Có những lúc tưởng chừng sẽ là một trái tim lạnh giá hay khô cằn, cũng có lúc ta cảm nhận được sự ấm áp và tươi mát biết bao. Đó phải chăng là trái tim của những con người vị tha vô ngã, tuy nghiêm nghị nhưng là cả một tình thương đang ôm ấp chúng con. Giờ phút này đây, bằng tất cả tấm lòng chí thành chí kính, ngưỡng nguyện Qúy Thầy Cô cho phép chúng con được dâng lên lời sám hối chân thành. Vì trong suốt thời gian qua, chúng con dẫu là Tu sĩ nhưng đồng thời cũng là những sinh viên đang ngồi trên ghế nhà trường, chúng con không sao tránh khỏi những sai sót của bản thân, những lần ương bướng làm Qúy Thầy Cô phải buồn lòng.“ Trăng mãi là trăng của ngàn sau Phong sương tuế nguyệt vẫn nguyên màu Màu của tình thương trong cõi mộng Soi sáng lòng con tự thuở nào ”.
Ngưỡng nguyện hồng ân Tam Bảo thùy từ gia hộ cho Quý Chư tôn đức Ân sư có thật nhiều sức khỏe, tuệ đăng thường chiếu, chúng sanh dị độ, Phật sự viên thành và mãi mãi là tàng cây đại thọ che chở cho hàng Tăng Ni sinh chúng con trên bước đường tìm về bến giác. Kính chúc chư huynh đệ thân tâm thường an lạc, mãi tinh tấn để làm rạng tỏ ngọn đèn tuệ giác được truyền trao từ Qúy Giáo Thọ Sư - những vị Thầy tận tâm vì sự trường tồn của Đạo pháp.Sài Gòn, ngày 11-2-Kỷ Hợi,
Ni sinh: TN. Tịnh Liên "
Ni sinh TN. Tịnh Liên thủ khoa lớp sơ cấp Phật học Quận 3
"Heraclitus, nhà triết học cổ đại người Hy Lạp, từng nói: ”Không ai có thể tắm hai lần trên một dòng sông”. Ngày tháng trôi qua thật mau, những chú chim non khờ dại ngày nào giờ đã lớn khôn, đã có thể rời tổ ấm và tự mình tung cánh bay xa trên bầu trời. Mới ngày nào chúng con, những học Tăng, học Ni khoá XII lớp Sơ Cấp Phật Học khoá XII chân ướt chân ráo nhập học giờ đây sắp nói lời tạm biệt. Hai năm là khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để con cảm thấy thật có ý nghĩa trong thời học Tăng, học Ni. Dẫu biết rằng cuộc đời có hợp ắt có tan nhưng chúng con không sao ngăn được nỗi bùi ngùi, xúc động trước lúc chia tay quý Thầy, Cô giáo thọ và tất cả các bạn Tăng, Ni sinh lớp Sơ Cấp Phật Học khoá XII, nơi khởi đầu cho cuộc đời tu nhân học Phật của chúng con:“ Mai sau dù ở muôn phương
Ân Thầy,nghĩa bạn,tình trường không phai”.
Ngôn từ thế gian làm sao có thể diễn tả hết ân tình quý Thầy,quý Cô dành cho chúng con. Quý Ngài chẳng quản thời tiết nắng mưa, tuổi cao, Phật sự đa đoan mỗi ngày vào đến lớp để dạy dỗ, quan tâm chúng con:“ Câu chuyện năm xưa con đã hiểu,
Con đã hiểu,Thầy ơi con đã hiểu.
Ngài vào đời bằng sự hy sinh thầm lặng,
Trên chuyến đò Thầy chở nặng yêu thương”.
Dù cho đó là lời hay ý đẹp đi chăng nữa, hay là những vần thơ kiệt tác thì cũng không nói hết ân tình của Thầy. Cho dù, sau này con đi đâu về đâu đi chăng nữa thì những thâm tình của Thầy, con mãi khắc ghi :“ Ơn giáo dưỡng một đời nên huệ mạng
Nghĩa ân sư muôn kiếp khó đáp đền”.
Chiều nay, cơn mưa mùa thu lất phất rơi từng hạt nhẹ nhàng thấm mát bao tâm hồn cỏ cây hoa lá. Mưa bắt đầu lớn dần, từng hạt mưa trĩu nặng chen chúc nhau rơi, tạo thành một bức tường trắng xoá phủ kín cả bầu trời. Bao cảm xúc bồi hồi xao xuyến về những gì trên con đường đã qua, chợt ùa về trong sâu thẳm lòng con, hoà lẫn vào những hạt mưa tạo thành dòng kỷ niệm chảy mãi theo thời gian :“ Chân vẫn bước mà lòng mong ngoảnh lại
Môi vẫn cười mà mắt lệ hoen cay
Tình huynh đệ,nghĩa ân Thầy sâu nặng
Nguyện trọn đời ghi khắc mãi trong tim”.
Ni sinh: TN.Tịnh Hải "
Ni sinh TN. Tịnh Hải đạt thành tích học tập thứ ba
Thực hiện: Minh Dũng